Bố luôn dõi theo từng bước đi của tôi, lo lắng khi tôi vấp ngã rồi hạnh phúc khi thấy tôi biết đứng dậy và tự bước đi... Bố dạy tôi b...


Bố luôn dõi theo từng bước đi của tôi, lo lắng khi tôi vấp ngã rồi hạnh phúc khi thấy tôi biết đứng dậy và tự bước đi...
Bố dạy tôi biết cố gắng…Bố tôi làm nghề mộc, nghề đòi hỏi chính xác và cẩn thận đến cao độ. Vì ở nông thôn nên thi thoảng có những đơn đặt hàng của khách hàng mà bố tôi chưa được nhìn thấy bao giờ. Tôi thường thấy bố ngồi cặm cụi nghiên cứu rồi cuối cùng tôi lại nhìn thấy nụ cười hài lòng của khách hàng khi đến nhận hàng do bố tôi làm ra. Và bố tôi đã làm được nhờ vào sự cố gắng của mình. Từ đó tôi hiểu muốn đạt được mục đích thì phải luôn luôn cố gắng.
Tôi học được tính chịu đựng và sự hi sinh từ những việc bố làm.Chiếc áo của bố đẫm mồ hôi vào những ngày nóng bức, những cơn đau lưng hành hạ bố hôm trái gió trở trời, những giọt máu lăn trên nền sân khi chẳng may tay bố bị chiếc máy cưa cứa vào…Vậy mà bố tôi chẳng bao giờ kêu than, câu bố hay nói với tôi đó là: “Con cứ cố gắng học đi, vất vả thế nào bố mẹ cũng cố gắng nuôi con ăn học”. Tuổi thơ của bố không có điều kiện để đi học như bây giờ vậy nên bố gieo niềm tin vào anh em tôi. Mỗi khi nghe bố nói câu này và nghĩ đến hình ảnh ngón tay của bố đang rỉ những giọt máu đau buốt kia là nước mắt tôi lại rơi và nghĩ mình càng phải cố gắng hơn.
Tôi cảm nhận được tình yêu thương và tính trách nhiệm từ bố. Bố không hay đi ăn ở những quán ven đường như một số người đàn ông khác, cách bố hay làm đó là mua về để cả nhà cùng ăn. Tôi thấy nụ cười của bố khi nhìn anh em chúng tôi tranh nhau ăn những thứ bố mua và ánh mắt hạnh phúc của mẹ khi nhìn bố. Tôi cảm nhận được không khí ấm áp, cảm nhận được tình cảm của gia đình trong mỗi bữa cơm.

Cảm ơn anh, người đã không yêu em. Để em biết rằng, chúng ta hoàn toàn khác nhau. May mắn thay để không có ai phải gượn...






Cảm ơn anh, người đã không yêu em. Để em biết rằng, chúng ta hoàn toàn khác nhau. May mắn thay để không có ai phải gượng ép cố sống cho giống người kia.
Cảm ơn anh, người đã không yêu em! Để em nhận ra rằng, cuộc sống này có rất nhiều lựa chọn. Đôi khi, những vỏ bọc tưởng chừng như hoàn hảo lại vá víu và đơn điệu! Và để em biết rằng, những thứ xù xì tưởng chừng như xấu xí nhưng lại ngọt ngào hơn vẻ ngoài của nó.
Cảm ơn anh, người đã không yêu em! Để hôm nay, em cảm ơn cuộc đời vì biết mình may mắn đến thế. Người đầu tiên em thương nhớ không phải là Mr Right của đời em mà anh ấy, đã ở bên em từ rất lâu rồi mà em vô tình không biết.
Cảm ơn anh, người đã không yêu em! Để em nhận ra rằng, có 1 người đàn ông khác yêu em bằng cả trái tim. Để em biết đón lấy 1 tình yêu trong im lặng đầy chân thành, dù người ấy ấy chẳng bao giờ nói ra những lời hoa mỹ.
Cảm ơn anh, người đã không yêu em! Để em vẫn mãi là em, em không cần phải cố xinh lên, cố điệu đà, cố nhét mình vào những chiếc váy mà em không thích. Hay cố phải tỏ ra là một cô gái đoan trang nhu mì. Hoặc giả vờ trở thành một thiên thần có trái tim thánh thiện. Không! Em vẫn là em, dù em có xấu xí, em có béo lên hay gầy đi, có quên cái này cái nọ, có vụng về, có bừa bộn. Thì người ấy vẫn yêu em bởi em luôn là chính em. Tình yêu người ấy dành cho em vẫn là vô điều kiện.
Cảm ơn anh, người đã không yêu em. Vì cuộc đời là một hành trình dài bất tận. Những giá trị vĩnh hằng sẽ chẳng thể nào tồn tại ở những thời điểm nhất thời. Ta sẽ không thể biết được rằng, người hôm nay ta gặp sẽ trở thành ai ở một thời điểm khác.
Và cảm ơn anh, đã không ở bên em những lúc khó khăn. Để em biết, có một người lo lắng và giúp em vượt qua những sóng gió đó. Có một người sẵn sàng ở bên khi em chẳng có gì trong tay. Người ấy vẫn nắm chặt tay em đi giữa phố đông như sợ em sẽ vụt mất...
Quỳnh Thy

"10 năm trước, bạn bè là những đứa thường ngồi dưới nhà bạn, bất kể nắng gió, chỉ để đợi bạn xuống cùng đi chơi. 5 năm tr...



"10 năm trước, bạn bè là những đứa thường ngồi dưới nhà bạn, bất kể nắng gió, chỉ để đợi bạn xuống cùng đi chơi.


5 năm trước, bạn bè là những đứa thường ngồi xung quanh bạn, bất kể lớp trên, lớp dưới, chỉ để tán chuyện dông dài.



Giờ đây, bạn bè là những đứa thường ngồi sau màn hình điện thoại, máy tính gửi tin nhắn và email, nhưng không thường xuyên gặp gỡ.



Có lẽ 5, 10 năm sau, tất cả chúng ta sẽ bôn ba khắp nơi vì công việc, quay cuồng với những điều vụn vặt của cuộc sống mà không thể thoát ra.



Dù vậy, đừng bao giờ quên bạn đã từng có quãng thời gian giản dị và tuyệt vời với những người bạn như thế."


[Dịch: Rainie Nguyen]

Viết cho một tình bạn đã cũ ------------- Hôm qua lặng lẽ ngồi một mình trên xe bus chợt cảm thấy chỉ có một mình. Đôi ...


Viết cho một tình bạn đã cũ

-------------







Hôm qua lặng lẽ ngồi một mình trên xe bus chợt cảm thấy chỉ có một mình. Đôi lúc bạn chỉ cần ai đó ngồi cạnh mình vậy thôi, không nói gì cũng được. Chợt nhớ đến những người bạn đã đi qua cuộc đời mình.




Chúng mình là bạn- đã từng rất thân nhưng cái tôi của mỗi đứa quá lớn. Chỉ vì những vụn vặt rồi hiểu lầm nhau, chúng ta bắt đầu im lặng. Mình nghĩ bạn thay đổi, bạn nghĩ mình vô tâm. Thế là chúng ta không đi cùng nhau nữa. Trên hành trình đời mình không có bóng dáng ai đó lặng lẽ ở bên nữa rồi.
Chúng mình là bạn- đã từng rất thân. Có chuyện gì cũng kể nhau nghe, cùng hứa với nhau sẽ cố gắng cho tương lai mình. Nhưng "ai rồi cũng khác". Lời hứa ta hứa với nhau ngày đó, không hẳn hai đứa đã quên chỉ là mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình. Thế là mỗi người rẽ mỗi ngã.




Chúng mình là bạn- đã từng rất thân. Không ai hiểu rõ mình bằng bạn. Nhưng bản thân bạn mình chưa bao giờ có thể chạm tới. Bạn lạnh lùng. Mình cũng lặng im. Ngày bạn bay mình cũng chẳng ra tiễn. Muốn dặn bạn giữ gìn sức khỏe, muốn nói với bạn khi về nhớ gặp mặt. Nhưng lời nói vẫn chỉ là ý nghĩ trong đầu mình. Từ đó tới nay mình chẳng biết cuộc sống bạn thế nào. Bạn cũng không nhắn cho mình dù chỉ một tin. Mình chợt nhận ra khoảng cách giữa chúng ta không phải về địa lý mà ở tâm hồn. Thế là thêm một người bạn đi qua cuộc đời mình.




Tình bạn- mình gọi rằng nó đã cũ vì nó là tình bạn trong quá khứ. Dù có vui buồn, hờn giận, đớn đau nó vẫn cho mình môt kí ức không bao giờ quên. Người bạn đã cũ- chúng ta không đi cùng nhau nữa nhưng mình vẫn hi vọng dù bạn ở đâu cũng vẫn có thể sống vui vẻ và bình yên.




- Shin Nguyễn -

Tháng 5 sắp đi qua, mùa chia tay lại đến. Mấy nay newfeed tràn ngập ảnh bế giảng của học sinh cấp 3, chợt nghĩ mới đây nhanh thật. ...




Tháng 5 sắp đi qua, mùa chia tay lại đến. Mấy nay newfeed tràn ngập ảnh bế giảng của học sinh cấp 3, chợt nghĩ mới đây nhanh thật. Nhanh không ở thời gian mà nhanh ở cách chúng ta bước đi. 

Hè năm nào đấy còn đi bên nhau.

Hè năm nào đấy còn hẹn nhau một mùa tựu trường mới.

Hè năm nào đấy, giờ đã xa.

Ai rồi cũng lớn, dòng đời đưa mỗi người theo một con đường khác nhau.


Ngày chia tay năm đó, chúng ta cùng ôm nhau khóc. Ngày chia tay năm đó chúng ta cùng đi với nhau khắp ngõ ngách trong trường. Nhưng chia tay đâu là kết thúc phải không?




Chia tay chỉ là đóng lại một đoạn đường và mở ra cho chúng ta một cánh cửa khác. Chia tay..... là để bắt đầu. Mỗi người đều có con đường phải đi, chỉ có thể tiến về phía trước mà thôi.




- Shin Nguyễn -

Mưa và anh… Em vẫn là một người thích ánh dương, thích những thứ sáng sủa và rực rỡ. Em thích nhìn bầu trời xanh biế...




Mưa và anh…

Em vẫn là một người thích ánh dương, thích những thứ sáng sủa và rực rỡ. Em thích nhìn bầu trời xanh biếc đầy nắng. Đối với mọi người, em không có khái niệm những ngày mưa ủ ê buồn chán. Nhưng sự thật là từ lúc nào, em lại yêu những ngày mưa mất rồi!😦



Em yêu tiếng mưa rơi trên chiếc áo mưa che chung của cả hai. Ngẩng đầu nhìn chỉ thấy nụ cười anh ấm áp.



Em yêu những hạt mưa tấp vào làm ướt vai hai đứa, chỉ để anh sẽ kéo em lại gần sát hơn.
Em yêu mưa làm ngập lối đi để cùng tới trú mưa bên mái hiên. Anh sẽ đặt em đứng phía trong, còn anh chắn mưa bên ngoài.



Em yêu những ngón tay đan chặt đưa ra mái hiên hứng từng giọt lạnh buốt, chảy lan qua tay em, xuống bàn tay anh.



Em yêu tiếng mưa tí tách làm nhạc đệm cho tiếng anh thì thầm bên tai, yêu giọng nói ấm áp cũng như nụ cười bừng sáng của anh dưới ngọn đèn đường hắt bóng.



Em yêu hơi nước buốt giá đủ để che đi gương mặt em bỗng nhiên đỏ bừng.
Em yêu mưa mãi không dứt


………….đủ để cả 2 lạnh tới mức anh sẽ ôm siết lấy em…và làm ấm nhau bằng một nụ hôn vội…
“Nếu như…không gặp anh thì sẽ ra sao nhỉ ?

Có thể thấy được chốn thiên đường này hay không …
Anh đã luôn âm thầm ở bên cạnh em
Dạy em biết kiên cường, và… biết yêu thương”
- Sưu tầm -